Trong nửa thập kỷ nhiễu nhương thời hậu “Sir Alex”, Valencia tựa như tảng đá gan lỳ chống chọi bão giông, và mưa gió dập vùi chỉ khiến anh thêm hoàn thiện.
Sáu năm là thời gian dài, đủ để xói mòn tất cả. Đó là lý do mà đội hình 11 cầu thủ MU đá chính ở trận chung kết Champions League 2011 đã không còn nguyên vẹn. Một nửa trong số đó nghỉ hưu từ lâu. Những người còn thi đấu cũng tản mát ở các nơi khác. Như Wayne Rooney vừa trở lại Old Trafford với tư cách cầu thủ Everton. Michael Carrick tuy được giữ lại, nhưng mùa giải mới vẫn chưa bắt đầu với anh và vẫn đang chờ đợi cú chạm bóng đầu tiên.
Vì vậy, Antonio Valencia là người duy nhất còn sót lại và ra sân đêm chủ nhật. Không những thế, vẫn là một trong những cầu thủ tốt nhất của đội bóng với băng đội trưởng trên tay.
Điều này khá bất ngờ nếu quay ngược thời gian về năm 2009. Khi Sir Alex Ferguson mang về Valencia với giá 16 triệu bảng để thay thế Ronaldo, ngôi sao trị giá 80 triệu bảng, vừa ra đi, rất nhiều người hâm mộ MU đã tỏ ra bực bội. Dĩ nhiên không ai có thể dự đoán được anh ta sẽ trụ lại đến tận bây giờ và trở thành biểu tượng cho sức sống mãnh liệt của Quỷ đỏ.
Trong suốt nửa thập kỷ nhiễu nhương thời hậu “Sir Alex”, Valencia tựa như tảng đá gan lỳ chống chọi bão giông. David Moyes, Louis van Gaal và Jose Mourinho, mỗi người có một phong cách huấn luyện, lối chơi và sơ đồ chiến thuật riêng biệt. Thế nhưng tất cả đều xác định cầu thủ người Ecuador là lựa chọn hàng đầu.
Có một chút bất hợp lý ở đây, bởi Valencia thiếu quá nhiều những phẩm chất của cầu thủ chạy cánh hiện đại. Anh không có thủ thuật đi bóng khéo léo của Arjen Robben, chơi tốt cả hai chân như Eden Hazard và cũng không ghi cả tá bàn thắng giống Alexis Sanchez.
Valencia nhận thức rõ điều này và điều chỉnh bản thân để trở thành một hậu vệ cánh. Ở đó anh có thể phát huy tất cả những thế mạnh của mình, bao gồm tốc độ và sức mạnh. “Để đánh bại Valencia, các đối thủ cần mạnh hơn và nhanh hơn anh ấy, một yêu cầu không dễ để hoàn thành”, Chris Smalling cho biết.
Với tư duy chiến thuật, sự kiên định, cần mẫn cùng ý thức trách nhiệm, cầu thủ 32 tuổi đã phát triển thành hậu vệ phải hàng đầu. Gary Neville từng tâm sự với Andy Mitten của ESPN rằng mỗi khi chơi cùng, Valencia làm 90% công việc, còn cựu hậu vệ MU chỉ có 10%. “Tôi quá nhàn bởi cậu ấy tấn công và phòng ngự cả phần của tôi”, Neville cho biết.
Đó là lý do khiến Mourinho phải thốt lên, “không có hậu vệ phải nào tốt hơn Valencia” và “sở hữu anh ta là một đặc ân”. Nó dẫn tới việc Matteo Darmian phải ngồi dự bị, đồng thời không ai trong số Fabinho, Nelson Semedo hay Serge Aurier được mang về.
Mourinho cũng khuyến khích Valencia hiện diện nhiều hơn ở khu vực tấn công, kết hợp với Juan Mata và cho phép tiền vệ người Tây Ban Nha di chuyển sâu hơn vào trung lộ. Khi ra sân với tinh thần tự do và sự tự tin cao độ, lối chơi của Valencia trở nên đa dạng, hiệu quả hơn và ngẫu hứng hơn.
Như đã thấy tại Old Trafford tối chủ nhật, không ai có thể tưởng tượng hậu vệ 32 tuổi lại có thể tung ra cú volley hoàn hảo đến thế. Tất cả những ai chứng kiến, kể cả các đồng đội đều sủng sốt. Không chỉ vì anh không thường xuyên ghi bàn (chỉ có 5 kể từ Premier League 2012/13) mà còn bởi pha dứt điểm quá tuyệt diệu khiến bùng nổ mọi cảm xúc.
Trên Sky Sports, cựu HLV Graeme Souness cho rằng “không bao giờ Valencia ghi thêm một bàn khác đẹp hơn”. Tuy nhiên cuộc sống vẫn tiếp diễn, tảng đá Ecuador tiếp tục thách thức thời gian, và mưa gió chỉ khiến anh thêm hoàn thiện. Valencia còn có thể tốt hơn nữa, hãy chờ xem.